Giao lưu trong nhà nghỉ với đồng nghiệp nứng lồn

Hoàng ngẩng lên, tay móc lồn cô, ngón giữa luồn sâu, ót một tiếng “ọc ọc” anh thì thầm: “Hôm đó ở nhà hàng, hắn làm em như này sao?” Thư giật mình, lồn cô siết chặt ngón tay anh khi nghe nhắc đến Nam, “Ư… anh… đừng nói…” nhưng cơ thể phản bội, nước lồn bắn ra tung tóe, cô rên dài: “Aaaa… em ra… em ra… rồi… anh ơi…” Hoàng phát hiện sự nhạy cảm ấy, móc mạnh hơn, “Pạch pạch pạch,” nước lồn văng lên tay anh, “Em nứng khi anh nhắc chuyện đó sao, Thư?”
Thư thở hổn hển, mặt đỏ ửng, “Không… anh… em chỉ sướng với anh…” nhưng lòng cô run, ký ức Nam làm cô ra trong phòng khám hiện về. Chiều muộn, Tuấn gọi lại, giọng gấp gáp qua loa điện thoại: “Hoàng, tao đã tìm hiểu về Nam, nó từng bị điều tra lạm dụng bệnh nhân cách đây hai năm, nhưng không đủ chứng cứ, tao gửi thư nặc danh cho nó, nó bấm vào xem nên hack vào máy nó được rồi, tao thấy dấu vết nhiều file bị xóa, để tao khôi phục lại.” Hoàng siết tay, giọng trầm: “Tốt, mày làm nhanh, tao cần bằng chứng chắc chắn.” Tuấn cười, “Mày nghi đúng rồi, thằng này không sạch, để tao đào sâu, tối tao gửi mày.” Hoàng gật, “Cảm ơn, tao chờ,” rồi cúp máy. Thư sướng ngất cơ thể co giật vì sướng khoái đầu óc nàng trống rỗng. Thư ngồi trên ghế ăn, tay khuấy cháo, mắt tránh nhìn Hoàng, lòng nặng trĩu. Vài ngày trôi qua, sáng ngày 1 tháng 12 năm 2025, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe rèm, gió lạnh lùa vào làm căn nhà rung lên từng đợt. Hình ảnh Thư trong nhà hàng – chiếc bàn gỗ phủ khăn trắng, ánh đèn mờ ảo, tay Nam luồn dưới bàn, và ánh mắt đờ đẫn của cô – hiện lên rõ nét, làm cặc anh cứng lại trong quần.